Một độc giả viết tặng vào ngày 3 tháng 8 năm 2019:
–
“Hôm nay, giở lại nhật ký cũ, em lại thấy mình có đề cập tên chị nên share chị thôi (vẫn là chủ đề gia đình). Cảm ơn chị đã từng viết cho em đọc và giờ lại dành thời gian đọc điều em viết. Thương chị! <3
–
Bác L., chị L., và bà ngoại nhà mẹ H. là những người thật dễ thương với tôi. Ít nhất là họ cho tôi vài giây được nương tựa. “Con bị vết thương lòng.” Bác L. nói với tôi như rạch ngay vết sẹo trong tim vừa mới mọc da non ấy. Tôi bối rối khóc vì không thể lý trí nổi. Bác bảo: “Không có buồn gì hết. Không khóc. Không có gì phải khóc. Rảnh thì qua bác chơi. Mình biết số phận mình phải tự lực cánh sinh, có cha có mẹ cũng như không nên cứ vậy mà sống.” Người đó nói với tôi như vậy trong khi bố mẹ và bố mẹ đỡ đầu của tôi sẽ la lối và hỏi tại sao. Sẽ lại bảo tôi thật ngỗ nghịch.
Còn bà ngoại nhà mẹ H, mặc cho mọi người hỏi thật nhiều, nói thật nhiều, càng nói càng vô nghĩa, bà chỉ mộc mạc bảo: “Không có việc gì làm thì sang bà.” Ấm áp quá! Tôi nghe mà như muốn xà vào lòng ôm bà lại. Vậy mới là bà chứ! Chị Nguyễn Bảo Trường Anh cũng có một người ông “thương tựa mây trời”. Và một người bố thật hiểu chuyện. Cũng đại loại như “lăn lộn bên ngoài mệt mỏi rồi thì về nhà với bố. Bố nuôi cho ăn.” Dẫu dân trường chuyên chúng tôi làm gì có chuyện nằm nhà ăn bám lâu ngày, nhưng cảm giác được tựa lưng vào cây cổ thụ vững chải trong những ngày giông bão, để tạm thời quên đi khó khăn, thật bình yên!”
Các bạn cũng biết đó, sau một sự nghiệp viết lách chẳng thành nhà văn như An thì tài sản đem theo từ những năm 2 ngàn lẻ mấy của Yahoo!360 đến tận 2020 của Facebook Note thì vẫn là những dòng người thương đổ về.
Không ào ạt, nhưng lần nào mở ra đọc lại cũng ấm áp. Cũng có đôi lúc uống trúng nước chanh không đường nhưng ngẫm lại thì thời còn mình còn con nít quả thật là ẩm ương khó ngửi.
Thời gian vi diệu ghê. Mừng An đã lớn gần kề tuổi 30.
Một ngàn năm An viết được một lần. Bây giờ chỉ mong muốn giản đơn là đủ thời gian để nhâm nhi cà phê, thay vì all thing matcha như thời đại học. Muốn ngủ thật là ngon. Không cần bay đi đâu xa. Cả năm 2019 An toàn bay nội địa 100%. Ăn uống vẫn chưa hết nước Nam.
Nhớ nhung trời Tây cũng chỉ nhớ cái cảm giác cô đơn ngạo nghễ chứ cũng không ham khi nghĩ tới ẩm thực thật nghèo nàn so với Châu Á.
Nhớ nhung kỷ niệm xưa cũng chỉ nhớ hình hài của quá khứ chứ hiện tại thì đang hạnh phúc quá rồi. Trái tim rộng ra, mến thương nhiều thứ chưa từng thương. Thương được cả những diều từng ghét.
Hết chấp những lỗi lầm của người lớn. Vì họ cũng đang rời xa mình mà đi…
Dần dần, An thấy drama dến thật nhẹ nhàng. Tới thì cứ tới. Mỗi ngày chỉ cần có những thứ giản đơn như bình cà phê ngon, còn có nhà, còn có mặp địt, còn có sếp cho làm ở nhà, là an tâm chiến tiếp. Chiến không nổi nữa thì tạm ngủ. Có sao đâu. Ngày mai cứ lại reset.
Lì là lết được hết.
Khi nào đủ tâm thế, xăm một chiếc Thảo đường hoàng đế vừa vẽ nhennnnnnn.
– Sài Gòn 11-06-2020