Khuya, Lãnh ăn cháo trắng…
Lạt nhách, lỏng bỏng nước.
“Đậu xanh thịt chó”, Lãnh khuấy khuấy cái muỗng, khua đếm mấy hạt cháo bạc bẽo như đời cứ đang quay Lãnh…
Ôi nhìn cái dòng xe cứ vèo vèo phóng trước mắt dưới ánh đèn loang lổ trên nền đường mưa, thấy có cái gì đấy hào nhoáng, loè loẹt, thậm chí là nhớp nhúa. Đường thì vô tận, đi mãi, càng nhìn càng căm phẫn…
Cuộc đời giàu sang sung sướng lắm, có cơm ăn đủ đầy thịt cá, có áo quần đẹp se sua, có kẻ theo đu chơi thoả thích. Lãnh ngày xưa như thế là sướng tê người rồi. Còn bây giờ ngồi húp cháo, hận đời sao bát cháo này ăn không sớm hơn được một lần. Biết đâu nếm rồi thì không đến nỗi để thảm bại trong tư tưởng như ngày hôm nay
Lãnh ăn bát cháo con hầu nấu. Nói hầu cho sang chứ người thân nấu đấy. Lãnh mới là đứa ở đợ như chó trong nhà được cho ăn. Thế là phúc đức rồi. Sống tự do bay nhảy mà cơm ăn vẫn có người nuôi. Sướng kinh người.
Hồi còn trẻ Lãnh bị điên, tưởng mình cái gì cũng có, tiền nhét đít ngồi mới êm, có cha mẹ cưng như cục bột nhão. Bây giờ ngu dại mà léng phéng là tối lết ra đường nằm ghế đá ngay. Tính ra đời cũng thương Lãnh lắm. Từ bé cho Lãnh biết tên thấy mặt ba má, có học thức, có của cải. Đời chỉ không ưa Lãnh vì cái tên bạc bẽo ám Lãnh từ hồi mới đẻ. Tên Từ Hận Lãnh do mẹ Lãnh đặt.
Tên bà đặt cho đứa con gái duy nhất của mình.
Giống như vết tù vết tội viết lên số phận Lãnh, một cô bé mang tên như thế, dù có ngu hay vô tư đến đâu thì rồi cũng biết bản thân mình là vết tích, chứ không phải là dấu ấn. Có gì nơi cái lý do Lãnh sinh ra để mà đẹp, để mà phải trân trọng là dấu ấn trong cuộc đời mẹ Lãnh.
Lãnh là một vết nhơ.
Tuy nhơ nhớp về gốc gác, phải công nhận mẹ Lãnh có con gái đẹp, trí tuệ tốt, có điều hơi bướng. Cái lỗi của Lãnh là tưởng mình là con trai, có quyền sống phóng túng, độc lập, không cần đời thương hại. Chắc Lãnh giống ba, thích sống không cần ai thương.
Sự quan tâm đối với Lãnh như là cái bát cháo đang ăn. Như thể bố thí.
Lãnh bây giờ sống thật với cái tên của mình lắm. Đúng từng chữ như nguyện vọng của mẹ.
“Từ-Hận-Lãnh…!” – Mẹ Lãnh thốt tên con lần cuối rồi chết… Mắt nhìn trân trối, cả lời xin lỗi cuối cùng với đứa con, với cả cuộc đời nó về sau cũng không thực hiện được…
Thế là Lãnh chính thức mồ côi. Thế cũng tốt, có cớ để hận đời, sống thật hơn và ngang tàng hơn. Ước gì Lãnh có óc của con gì mà không phải suy nghĩ, để ăn bám mà vẫn thấy hạnh phúc, để được nuôi là mãn nguyện, để được sống là hân hoan.
Lãnh từng tin mình có thể sống không cần ai. Thời gian sống bạc đời là khi còn đủ đầy, còn tiền, còn danh phận. Giờ thì đâu khác gì con thú, bị trói, bị đay nghiến, bị khinh bỉ. Chắc vậy mà Lãnh với ba Lãnh giống nhau. Mẹ Lãnh nằm xuống cái gia tài to nhất là cái tên cho Lãnh, ghim vào Lãnh sự chuẩn bị cho những thứ đời tạt vào mặt không mong muốn. Cơ vậy mà Lãnh chỉ sống được đúng với ý nghĩa cái tên, chứ chẳng đề kháng được với nó. Lãnh chỉ biết trơ ra nhìn đời, chẳng làm gì, chỉ ngồi hận. hận cái tên kìm toả số phận của Lãnh…
“Từ Hân Linh…” Tại sao mẹ lại không viết tên đấy cho mình, biết đâu như vậy Lãnh sẽ nhu mì và kiếm tiền ngoan hơn.
Biết đâu Lãnh sẽ là cô giáo, giống như mẹ, chứ không phải là gái bao.
Cảnh vật cứ nhạt nhoà cùng tô cháo bạc bẽo… Giờ Lãnh hiểu sao mẹ lại đặt tên ấy cho mình. Lãnh xoa bụng mình, sờ mó cái hình hài đang lớn trong mình.
“Từ Hân Linh…”
Written by Inky Mirror – 5/8/2012