Ủa rồi giờ sao?
Vì 20 là tuổi dậy thì chưa tới.
Mãi đến tận 30 chắc chúng mình mới bớt trẻ con.
Bớt sợ cô đơn.
Bớt sợ khinh thường.
Bớt sợ người quen.
Hồi trước cùng vào cấp 1, cùng vào lớp 6, cùng thi lớp 10, cùng vô Đại học.
Giờ thì tan tác chim muông…
Sau 20, và sau các ngã rẽ,
chúng mình đi thật xa nhau.
Nhìn nhau từ chân trời xa thẳm mà lo lắng.
Con đường đâu chung nữa mà san sẻ.
“Tao đi rồi mày chống chọi ra sao.”
Ờ mà rồi cũng qua thôi hà chị Bảy ơi.
Sao mà chết được.
Chúng mình mà.
Bị điên thôi,
chứ chẳng sợ gì cả.
Loay hoay rồi cũng sống được 1/4 cuộc đời trăm tuổi rồi đó.
Thấy lẹ hông?
Nhiều khi thấy mắc mợt.
Nhưng thôi, phải hưởng hết cuộc đời này đã chớ.
Biết đâu chừng
cố sống lại thành nhân.
-Saigon, 06/10/2017