Cho những gì đã ra đi

Nói với ai đó rằng người họ yêu không còn yêu họ nữa thật khó khăn.

Nhất là khi đó là Ba mình. Và Mẹ không còn yêu Ba nữa.

Quá sức…

sunset 2

Hôm trước thằng Bình nó chạy sang nhà khóc bù lu bù loa là nó lén thấy tờ đơn ly hôn trong hộc bàn phòng ngủ ba má nó mà tôi như cứng họng…

Nói với nó rằng chuyện một người hết yêu một người là chuyện của lẽ tự nhiên? Rằng nó cũng có thể một sáng hôm ngủ dậy hết yêu bạn gái của nó vậy? Rằng chuyện ở với nhau khi không còn yêu nữa là chuyện của lý trí và nghĩa vụ chứ yêu thương là cạn rồi. Nói với nó rằng phải biết chấp nhận…

Mà tôi đâu có dám nói. Vì nó chỉ mới có bạn gái đầu tiên được nửa năm chứ nhiêu.

Nó đâu có hiểu tại sao và như thế nào là… hết yêu.

Hết yêu là hết yêu. Rất đơn giản. Càng nghĩ ngợi thì chỉ lui tới ngõ cụt của sự phản bội mà thôi.

Tôi sợ thằng Bình nó gục. Vì nó yêu còn ngây thơ lắm.
Nó yêu là phải bên nhau tới nơi cùng trời cuối đất.

Thứ tình yêu đó thì lý tưởng quá rồi.
Mà những thứ lý tưởng không phải ai cũng áp dụng được.
Những cái khuôn đẹp đâu phải ai cũng ướm vừa.

Dù không phải là không có ai đạt được.
Nhưng nó phải hiểu, gia đình tôi và gia đình Bình,
không may mắn vừa vặn như người ta.

“Mày thôi đi.” Phải quát nó mới nín. Cái đồ mít ướt nhão nhẹt. “Khóc lóc yếu đuối dám tới lượt mày bị bỏ đó”

“Sao mày ác vậy…”

“Mày thấy có đúng không?”

(tắt đài)

“Rồi ba má mày còn cãi lộn hông? Ly dị rồi giờ ở đâu?”

“Hết rồi. Mà không có đi đâu được. Có chỗ khác đâu mà đi. Cứ phải ở trong nhà chạm mặt lườm nhau quài”

“Ba mày qua ở với ba tao. Má tao sang ở với má mày chắc là đẹp Bình ha”

“Hâm hả…”

“Ủa chứ mày muốn sao”

“Tao muốn Má quay về với Ba tao”

“Cũng giống như mày muốn tao với anh Tú quay lại với nhau đó hả”

“Ờ…Ảnh còn yêu mày mà”

“Đồ điên. Tao hết yêu Tú rồi thì sao mà quay lại. Cũng như Má mày hết…”

Tôi lồng lộn muốn kết cho hết câu mà thấy nó thật thảm thương.

“Ừ… Má tao hết yêu Ba tao rồi. Mày cũng hết yêu anh Tú rồi…”

“Thôi mày khóc tiếp đi… Tao cho phép”

“Mày là một con quỷ…” Bình ấm ức. “Anh Tú tốt như vậy…”

Có thấy hông. Muốn tát nó lắm, nhưng không nỡ…

Không còn yêu một người tốt nữa mà vẫn ở bên cạnh họ, thì là tốt sao Bình…
Sao mày là bạn thân của tao mà không hiểu cho tao vậy :<

Khi nào mày hiểu được cho tao, mày sẽ hiểu được cho Mẹ mày…
Còn bây giờ, nói ra giống như tao đang tự bào chữa cho chính tao vậy.

Khi nào mày hết yêu, mày sẽ hiểu Bình ạ… Tao xin lỗi. 


“Ngọc có người khác rồi mày ạ…”

“…”, nghe Bình nói xong tôi đớ người như cách đây 2 tháng nó nói vụ ba má nó chia tay.

“Mày không nói gì hết hả”

“Mày muốn tao nói gì”

“Sao mày không chửi tao yếu đuối quá mới bị người yêu bỏ”

“Nói nữa để mày đi chết sao…”

“Mày vẫn là con quỉ…”


“Mày chung tình giống anh Tú ghê. Buồn hoài…”
Tôi đâu dám nói nó giống ba nó, cứ nhớ má nó miết, cái người mà không còn yêu ổng nữa…

“Ngu như nhau, yêu trúng mấy đứa con gái như mày thì chịu chứ biết sao…”

“Mày hông sợ tao giận hả”

“Mắc mớ gì. Tao đau khổ còn hơn mày vì tao còn yêu. Mày có lý do gì mà giận tao”

Tôi giận nó cả tháng. Dẹp, buồn tình thì cho buồn tình. Thứ con trai luỵ tình.


“Ba tao bệnh nặng…”

“Rồi bác đang ở nhà hay bệnh viện vậy Bình?”

“Ở nhà, uống thuốc. Suy nghĩ nhiều quá đâm bệnh…”

“Mày ráng đừng có giống ba mày nha Bình…”

“Sao mày nói vậy?”

“Tao thấy mày giống ba mày mà…”

“Ừ, tao hiểu. Cảm ơn…”

Tôi biết Bình nó còn thương Ngọc. Biết làm sao được hở trời…


Lâu ngày không gặp anh Tú, không biết anh đã có người mới chưa.
Mong anh sớm tìm được niềm hạnh phúc mới để còn được yêu thêm một lần nữa.
Nhìn thằng Bình còn thương con Ngọc mà thấy xót xót…
Vừa ghét Ngọc, mà cũng đồng cảm với Ngọc.

Mình thì có khác gì Ngọc đâu cơ chứ.


“Mày có đang nghía ai hông An?”

“Có, nhiều lắm. Nghía thôi, không bắn”

“Đừng bắn tao nha mẩy”

“Tao điên tao mới may ra bắn lộn mày thôi. Dở hơi à.”

“Tao thấy mày giống má tao ghê. À, ý là cái khoảng vui tính …”

Nói tới đó Bình đứng hình…

“Sao? Giống bác gái cái gì nữa? Đẹp phải hem”

“Ừ.”

Ừ đại nghe thấy ghét hong.
” Tao không có để bụng đâu. (Cũng có chút)
Tao không dám nói tao hiểu bác gái. Nhưng tao cũng mong mày hiểu cho Mẹ mày. Cũng như mày hiểu cho Ngọc vậy đó…”

Bình im ru. Tôi thấy sợ.

“Nghĩ gì đó”

“Ờ… hiểu”

“Chắc hông?”

“Chắc”

“Xạo”

“Hiểu. Còn làm được hay không là chuyện khác!”

“Sao tự dưng mày la tao ?!”

“Xin lỗi… Tao không cố ý”

“Mày vẫn chưa quên Ngọc đúng không? Hay đúng ra là chưa hết giận”

Nó tiếp tục im lặng.

“Thôi không nhắc chuyện này nữa. Uống hết ly cà phê đi rồi về. Tao phải gặp má tao có việc rồi”

“Chúc may mắn”

“Sao tự nhiên chúc. Gặp má chứ có phải Hà Bá đâu”

“Hên xui”

Nó làm như nó rành mẹ tôi lắm. (Ờ mà thật ra cũng nhiều chút)


“Bữa gặp má sao? Bác khoẻ không?”

“Bình thường”

“Bình thường là sao?”

“Bình thường là bình thường”

“Nghe là tao biết không bình thường rồi.”

“Ờ thì cũng không có gì đặc biệt. Vẫn vậy, không bệnh tật, vẫn ở vậy, dòm vui vẻ, chẳng có gì khác xưa. Má tao mà. Trong lòng có gì, mặt mày vẫn vậy à….”

“Không như ba tao với ba mày ha. Buồn cái dòm biết liền”

“Ờ. Mày cũng y chang”

“Anh Tú cũng vậy”

“Nhắc ổng quài vậy!”

“Tại mày nói tao”

“Xí”


“Ê nói nghe”

“Tao mới có bồ.”

“Ai?”

“Bí mật”

“Muốn ăn đập hả”

“Thực ra tao đơn phương…”

“Khổ à nha…”

“Bởi, tao chỉ muốn nói vậy thôi. Chứ nói ra ai, mày lại chửi tao”

“Rồi chuyện nhà mày sao rồi”

“Chuyện nhà tao cũng như nhà mày thôi. Hai chữ: vẫn vậy”

“Ừ, cái gì đã qua thì cho qua đi. Chứ không sao mà đi tiếp”

“Thương mày”

“Thoy, hem cần. Yêu ai đó đi”

“Tao nói thiệt…Tao thích mày á”

“Mà tao hông thích”

“Thì kệ mày. Đã nói là đơn phương mà”

Chèn đéc ơi.

– Sài Gòn, 10/05/2015 

mstruonganh

Olivia, Peace & The Olive Tree | www.mstruonganh.com

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s